Hôm nay dự lễ “Mùa Vu Lan”
Người đông trước Phật, vẻ nghiêm trang
Bông hồng, bông trắng cài trên áo
Trộn lẫn vui buồn quyện khói nhang
Văng vẳng lời kinh cho Mẹ hiền
Cầu xin Trời Phật, Ðấng Thiêng Liêng
Giang tay hỷ xả từ bi độ
Ðể Mẹ muôn đời sống vô biên
Mõ gỏ, hồi chuông, tiếng của Thầy
Bổng trầm sóng vỗ vọng trời mây:
“Làm con chữ Hiếu nên xem trọng
Nghĩa Mẹ biển sông chẳng chứa đầy
Trần gian ô trọc một hình hài
Lớn khôn, vui sống tạo bởi ai?
Chín tháng cưu mang ơn dưởng dục
Phật Trời vô lượng khó mà thay!
Từ khi tựu đuợc một linh hồn
Sáng trưa, chiều tối, cuộc sinh tồn
Nắng mưa, gió bão đời trôi nỗi
Thân Mẹ không bằng con lớn khôn
Ta bà mang nghiệp buổi ầu ơ
Những giòng sửa ấm lúc ấu thơ…
Là nguồn máu mũ trong thân Mẹ
Dành hết nuôi con tuổi dại khờ
Nữa bước đầu đời, nữa bước đi
Chập chửng chân non, con đã ghi…
Là ngàn bước nhọc trên vai Mẹ
Hằn ghánh lo âu tuổi xuân thì
Tháng rộng ngày dài con lớn khôn
Thời gian là một, nấm mồ chôn
Mẹ giờ lưng sụm, đầu bạc trắng
Nắng sắp tắt rồi buổi hoàng hôn!
Giờ đây, trước gió chỉ treo chuông
Còn hơi, còn thở, Mẹ vẫn luôn
Sợ con không lớn thành danh toại
Trước cửa trần gian, Mẹ vẫn buồn
Trời đất sinh ra Mẹ cũng người
Vì ai? Mẹ mất tuổi đôi mươi
Buồn vui, sầu khổ và cay đắng
Ðổi lấy cho con một tiếng cười”
Ôi! Những Mẹ già tay nắm hương
Quỳ bên chánh điện, cõi vô thường
Má môi, run rẩy, lâm râm nguyện
Cầu Phật độ trì đám con thương
Có phải Mẹ là đấng thiêng liêng?
Ðộng lòng hiếu thảo Ðức Kiền Liên?
Mẹ là gì nhỉ? Ai mà biết!
Gom hết ca dao tặng Mẹ hiền
Càng nghĩ buồn vui mằn mặn lòng
Lăn dài trên má, lệ đôi giòng
Vui? Vì hoa đỏ cài trên áo
Buồn? Biết mai này mãi được không!
Lê Châu, 2000